Ngày anh đi anh nói rằng đừng quên anh, quên tình cảm của hai đứa.
Em ko bao h quên giây phút anh siết lấy tay em thì thầm :'' hãy tin vào tình yêu của anh, hãy đợi anh quay về".
Em đã tin anh, tin vào sự lựa chọn của mình.
Em yêu anh nên cứ mãi đợi chờ anh.
Còn anh, anh có nhớ lời hứa đó ko mà sao anh cứ đi mãi, đi mãi ko về.
Càng ngày càng xa em, xa đến mức em ko thể nào thấy anh đâu nữa.
Anh như tan biến vào hư vô, rời xa em đến một nơi nào đó mà em chẳng thể tìm đc anh.
Nhưng em vẫn yêu anh, vẫn tin anh, tin vào lời hứa của anh nên cứ mãi đợi chờ.
Vậy mà, sao bao năm xa cách tình cờ gặp lại nhau,những tưởng có thể mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay anh.
Thế nhưng em đã lầm. Anh đã vô tình đi qua em như chưa từng quen biết.
Anh đã quên em rồi ư? quên tình yêu với em, quên cả lời hứa của anh sao?
Vậy mà em đã ngây thơ chờ đơị,
Phải chăng chỉ là do em đã mang theo niềm tin quá nhiều, để h đây em cứ yêu, cứ chờ?
Chỉ là do em đã mơ ko điều chi làm ta thay đổi , thì ra chỉ là do em quá mơ mộng thôi.
Anh có thể dễ dàng quên đi mọi thứ dễ dàng thế sao anh?
Vậy còn em thì sao? làm sao em có thể quên đi tất cả dễ dàng như thế? và làm sao em có thể quên đc tên anh?